[Đồng nhân Attack on Titan] Ràng buộc – chương 1


Chương 1.

Bản chất con người đến tột cùng là gì? Ích kỷ cùng sai lầm tiếp diễn, lại cũng có người sẽ vì người khác mà sống, vì người khác mà chết.

Cảnh tượng chết lặng, một lần lại một lần nhìn thấy rõ ràng cảnh cơ thể con người bị xé rách thành từng khối thịt, nhanh đến nỗi còn chưa kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, máu từ nơi bị cắn đã bắn tung tóe trên răng bọn khổng lồ, thay thế tiếng kêu rên.

Biểu tình của kẻ có dáng người gầy và hơi thấp kia không hề biến hóa, hắn chẳng qua chỉ nghĩ: à, thì ra mình vẫn còn sống. Sau vô số lần chém giết, đầu ngón tay đã run lên nhưng vẫn như trước nắm chặt trường đao, quyết đoán nhắm đến sau ót bọn khổng lồ, nhìn như bình tĩnh, nhưng vẫn không khắc chế được sự tàn bạo. Cùng một động tác lặp đi lặp lại, rất nhanh đã xử lý xong thân hình to lớn trước mặt, sau đó có chút nhàm chán mà tự hỏi, bữa tối sẽ ăn gì, nhưng con người rốt cuộc sống vì điều gì, hắn chưa bao giờ cẩn thận tự hỏi. Tiếp tục tiêu hao, tiếp tục sống sót, cùng những người mất mạng trong miệng lũ khổng lồ kia có gì khác nhau.

Miệng lũ quái vật không hề phát ra âm thanh, thậm chí khi bị đánh trúng điểm yếu vẫn còn vặn vẹo cười, Levi đối với bọn khổng lồ bắn ra máu đen dơ bẩn này cảm thấy cực kì chán ghét, nhưng vẫn không hề dừng lại, cho đến khi Đoàn trưởng phát ra tín hiệu rút quân mới thu hồi đao, đồng thời từ trên cao dừng lại trên lưng ngựa.

Nhóm binh lính tập trung lại một chỗ rõ ràng ít hơn khi ra khỏi thành, cũng có không ít ngựa mất đi chủ nhân được người khác nắm dây cương im lặng đi tới. Hết thảy mọi chuyện đều nằm trong dự kiến, bọn họ yên lặng mà đi về hướng tường cao – nhà giam nhân loại tự mình chế tạo.

Tiếng mở cửa thành vừa vang lên, đám người tụ tập ở hai bên ngã tư đường lập tức nhốn nháo, theo độ nâng lên của cửa thành, đội ngũ người ngựa cũng từ chiến trường trở về, giống như vừa trải qua địa ngục, mỗi người đều im lặng mà nhìn chăm chú phía trước, chỉ có tiếng vó ngựa vang vọng.

Thế nhưng tương phản, đám người vây xung quanh đội ngũ lại không ngừng xôn xao to nhỏ, có ca ngợi ngưỡng mộ, cũng có khinh thường chán ghét. Trinh sát Binh đoàn chính là mâu thuẫn như thế, ở trong mắt mọi người, bọn họ có lẽ là chiến sĩ anh dũng, cũng có lẽ là kẻ điên phí công chịu chết. Cái mọi người quan tâm, là nhiệm vụ có thành công hay không, mức độ hy sinh ở phạm vi nào, mà không hề để ý đến trong đầu nhóm binh lính vừa từ lằn ranh cõi chết trở về đều là hình ảnh đồng đội hy sinh thảm khốc, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Đồng thời mọi người cũng phát hiện, Binh trưởng Levi trong lời đồn cũng ở trong đội ngũ, một số người còn sợ hãi miêu tả hắn dũng mãnh phi thường như thế nào, những lời này trong tiếng huyên náo ầm ĩ tuy rằng trở nên rất nhỏ, nhưng cũng ít nhiều truyền tới lỗ tai đương sự.

Với việc hơn phân nửa là lời ca ngợi, Levi chỉ cảm thấy khó chịu, vẫn như cũ ít lời mà nhìn phía trước.

Chưa từng thấy qua người khổng lồ, mọi người sống trong tường cao thì cho là mình có tư cách bình luận, giờ phút này lại càng không cố kỵ mà rộng rãi bàn luận, thậm chí đem sự hy sinh của binh lính cho là chuyện đương nhiên phải làm. Đại bộ phận bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, sự sợ hãi khi sinh mạng chấm dứt là bi thảm như thế nào. Nhưng không có bất kỳ người nào trong đội ngũ có lý do trách móc bọn họ, nhân loại bất quá chính là như thế mà thôi, chỉ có bản thân và những đồng đội từng bị uy hiếp đến tính mạng, mới có thể hiểu được sự thống khổ tận xương tủy ở thời khắc đó.

Cho nên đã sớm thành thói quen, đội ngũ tiếp tục tiến lên. Levi nhìn lướt qua đám người liền cảm thấy có một ánh mắt hoàn toàn bất đồng đang nhìn chăm chú vào mình, không phải sùng bái, cũng không phải nghi ngờ, lại càng không sợ hãi, mà là khao khát, giống như người sắp chết thấy được tia hy vọng sống sót.

Hắn hơi chuyển tầm mắt, nhìn về phía đoàn người bên cạnh, sau đó lần đầu tiên thấy được chủ nhân của ánh mắt, cho dù bị che khuất ở phía sau, cũng có thể lập tức nhận ra, thiếu niên tóc đen thẳng tắp đứng ở nơi đó, có màu mắt giống như bầu trời trong xanh, chuyên chú mà nhìn về phía mình.

Sau đó Levi cảm thấy được chính mình tựa hồ mắt đối mắt với thiếu niên kia, bởi vì đối phương tựa hồ hơi mở to hai mắt, hắn liền có cảm giác khắc sâu sự bức thiết cùng chấp nhất đôi mắt kia để lộ ra.

Tuy rằng không có hứng thú đến hỏi một người lý do nhìn mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy được thiếu niên này có chút đặc biệt, vì thế hắn cứ như vậy nhìn đối phương, thẳng đến khi người bạn ở sau lưng vị thiếu niên kia nói gì đó, thiếu niên rất nhanh đã xoay người lại, tuy rằng nghe không được lời bọn họ nói, Levi vẫn nhận ra được được thiếu niên cùng những người bên cạnh cậu, tất cả đều mặc quân phục, liên hệ sang việc gần đây cũng là ngày binh lính tốt nghiệp, đại khái có thể đoán ra bọn họ là tân binh, bây giờ còn chưa học được đắng cay khó khăn, thậm chí có lẽ đối với cuộc đời còn tràn ngập chờ mong.

Nhưng Levi cũng hiểu được, đại khái chỉ có những tân binh mới tốt nghiệp mới hy vọng có thể gia nhập Trinh sát Binh đoàn. Nếu như muốn trở thành anh hùng, lý do như vậy, thì thôi đi, có lẽ một người khổng lồ cũng không thể giết chết, nếu cái gì cũng không đạt thành mà rời đi nhân thế, lại uổng phí bồi dưỡng của quốc gia.

Đối với thiếu niên kia, Levi có một loại dự cảm không rõ, có lẽ còn có thể gặp mặt.

Hắn thu hồi tầm mắt của mình, tiếp tục nhìn thẳng phía trước, binh lính phía sau cung kính hỏi hắn làm sao vậy.

Levi phun ra hai chữ “Thực ồn.”

Binh lính gượng gạo cười khổ “Không có biện pháp, người dân rất quan tâm đến tiến triển của chúng ta. . .”. Nụ cười trên mặt cậu ta hết sức khó coi, giọng nói cũng yếu ớt.

Levi không đáp lại, giống như chưa hề nghe thấy gì.

Ngược lại Hanji đi bên cạnh lại cười trêu ghẹo nói “Ta thấy Levi đang nhìn mỹ nữ nha ~” Rõ ràng rất nhiều người đều đang hít thở không thông, vị Phân đội trưởng mang kính mắt này vẫn còn có thể cười đùa, ở nơi đầy kẻ lập dị như Trinh sát Binh đoàn cũng coi như tương đối đặc biệt.

Binh lính lập tức sợ run, lắp bắp nói “Thật…Thật sao?” Khó có thể tin mà nhìn chăm chú bóng lưng binh trưởng.

Levi thản nhiên mà lườm Hanji, biểu tình chế nhạo của cô trong mắt Levi dường như không có ý nghĩa gì, mà Levi cũng lười phản bác hai chữ « mỹ nữ » trong lời cô.

“Haha, ta có thể đi tuyên truyền không?” Hanji càng tiến thêm một bước mà đùa với Levi nãy giờ vẫn im lặng.

“Này này, đội trưởng Hanji, chỉ mong thời điểm tiếp theo khi ngài gặp nạn, binh trưởng Levi còn có thể cứu ngài.” Dường như để phá tan bầu không khí nặng nề, một binh lính vội nói chen vào. Hanji nghe xong liền ngửa mặt mà cười lớn.

Bọn họ cứ như vậy tiếp tục ở trên đường đi tới, hôm nay qua đi, ngày mai lại ra khỏi thành tra xét.

Tuy rằng thân ảnh Trinh sát Binh đoàn đã sắp biến mất ở cuối ngã tư đường, mọi người vẫn không hề tản đi, đám người Eren vẫn như trước đứng ở hai bên đường. Một đứa bé ôm gấu bông lôi kéo góc áo Eren “Ca ca, có thể ẵm em lên không? Em nhìn không tới.”

Đang mải nhìn theo bóng dáng Trinh sát Binh đoàn, Eren lập tức sửng sốt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, hình như cậu đã bỏ lỡ cái gì đó. Chờ cậu lần thứ hai xoay người, người được xưng là chiến binh mạnh nhất nhân loại, binh trưởng Levi, đã muốn đi xa, nhưng Eren vẫn cảm thấy được Levi phát giác tầm mắt của cậu, hơn nữa còn nhìn về phía cậu, tuy rằng không hề nói chuyện, thậm chí từ ánh mắt Levi cũng nhìn không ra cảm tình gì, nhưng Eren vẫn cảm thấy cực kỳ phấn chấn, về phần nguyên nhân, bản thân Eren cũng không hiểu lắm.

Bởi vì Eren không phản ứng, binh lính cao to đứng bên cạnh Hannah bèn ẵm lấy đứa bé, sau đó ôn hòa mà nói. “Tới chậm rồi, bọn họ đã đi xa.”

Hannah cũng cười nói “Lần sau phải nhanh một chút đó.”

Eren nhìn bọn họ, không tự giác mà cảm thán một câu “Nhìn hai cậu cứ như một cặp vợ chồng cùng đứa con nhỏ vậy.”

Đối phương rõ ràng bởi vì lời của cậu mà xấu hổ, quay qua trách Eren “Không nghiêm túc!”

Mikasa bình tĩnh mở miệng “Đó là khen hai cậu.”, sau đó quay đầu nhìn Eren, nhẹ giọng hỏi “Hâm mộ sao?”

Eren cau mày nói “Làm sao có thể?”

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút trống rỗng, từ rất lâu trước kia đã cảm thấy mình không thể lập gia đình, bởi vì chính mình nhất định sẽ chiến đấu với bọn khổng lồ, cậu không thể có nhiều tâm tư để đeo lên lưng cái gọi là hôn nhân.

Cố gắng sống sót, vì có một ngày có thể tận mắt nhìn thấy những thứ được miêu tả trong cuốn sách cấm cậu từng đọc.

Nhưng mà cậu biết mình sẽ không cô độc, có Mikasa và Armin cùng nhau lớn lên, vẫn luôn ở bên cạnh mình, trong khóa 104 cũng có không ít bằng hữu mới.

Bọn họ rất nhanh là có thể đuổi sạch bọn khổng lồ, Eren rất tin tưởng bọn họ có thể phát huy tài năng của mình.

Cho rằng chỉ cần cố gắng hết sức, cái gì cũng có thể làm được, cũng sẽ không nghĩ tới khi bại trận, thế giới này có bao nhiêu tàn khốc.

Rõ ràng chính mình đã khác với năm năm trước, thế nhưng giờ phút này đối diện với bọn khổng lồ vẫn cứ nhỏ bé vô lực như vậy.

Chân bị cắn đứt, đầu dường như cũng bị nứt ra, đau đớn làm Eren cơ hồ ngất xỉu, máu che khuất tầm mắt cậu, nhưng cậu không cách nào nhắm mắt lại, bởi vì cậu nghe được tiếng hét của Armin, là Armin kêu cứu.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Eren nhớ lại ánh mắt Levi khi nhìn về phía cậu, nhìn không ra cảm tình, yên lặng như nước, nhưng khi hai ánh mắt chạm nhau, đã khắc thật sâu trong đầu Eren. Rõ ràng trên thế giới này vẫn còn người có thể giết chết bọn khổng lồ như binh trưởng Levi tồn tại, người có hình tượng mà cậu luôn khao khát đã xuất hiện trước mắt cậu, giống như cho cậu một sinh mệnh mới. . . Đúng vậy, tồn tại, người chiến sĩ kiên cường như vậy rõ ràng tồn tại, nghĩ đến một ngày nào đó, có thể tới bên cạnh hắn, nhưng giờ phút này cậu lại với không tới, bởi vì chính mình thế nhưng thua, thua thê thảm như thế, ngay cả một tên khổng lồ còn không thể đánh bại, giống như một phế vật vứt đi, nằm trên nóc nhà, kéo lê thân thể đã không còn lành lặn, nghe tiếng khóc tuyệt vọng của bằng hữu, cùng đợi đến hồi kết. . . Như thế nào có thể, như thế nào có thể như vậy. . . Rõ ràng cái gì cũng chưa thấy được! Cái gì cũng chưa lí giải! Như thế nào có thể để cho Armin chết đi! Chúng ta đã hứa…chúng ta đã hứa phải cùng nhau khám phá thế giới bên ngoài bức tường! Một ngày nào đó, chúng ta sẽ đạt được tự do!

Giống như đạt được một sức mạnh không phải của bản thân, cậu nhịn đau đớn, kéo lê đôi chân nhảy vào khoang miệng tràn đầy mùi máu tươi, chống đỡ, vươn tay bắt lấy Armin đang khóc, đem y cứu ra, sau đó nói cho y biết, chính mình chưa bao giờ quên giấc mộng khởi nguồn ngày đó.

Nhưng thời điểm Armin khóc hướng Eren chìa tay ra, cậu còn chưa kịp nắm lấy, miệng của tên khổng lồ đã mạnh mẽ khép lại, cắn đứt cánh tay Eren vươn ra, sau đó làm động tác nuốt xuống, vặn vẹo mà lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Trống rỗng ngồi trên nóc nhà, Armin ngơ ngẩn, hết thảy mọi chuyện phát sinh quá nhanh, gần như trong nháy mắt, y liền mất đi người bạn thân cả đời, chờ y kịp phản ứng, chỉ còn lại nước mắt cùng tiếng gào thét từ đáy lòng, là y hại chết Eren, là y.

Eren lại một lần nữa cứu y.

Vì sao cho tới bây giờ mới hiểu được, trên thế giới này không hề có thần linh để dựa vào, chỉ có tàn khốc như địa ngục.

Bài này đã được đăng trong Khác. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

2 Responses to [Đồng nhân Attack on Titan] Ràng buộc – chương 1

  1. Pingback: [Đồng nhân Attack on Titan][LeviEren] RÀNG BUỘC | Levi x Eren FC Vietnam

  2. duyên nói:

    Bạn edit rất mượt truyện rất có ý nghĩa.
    Cố lên nha!

    Thích

Bình luận về bài viết này