[Đồng nhân Attack on Titan] Ràng buộc – chương 3


Chương 3.

Bên tai là lời cầu nguyện vô dụng, là tiếng kêu thê lương thảm thiết, là tiếng tử thần vẫy gọi, sau đó hết thảy lại trở về yên tĩnh.

Thế giới này từ trước khi sinh ra, đã trở thành địa ngục. Gông xiềng nặng nề, dẫm đạp lên thi thể của đồng đội, nhìn về phương xa, liều lĩnh, chấp nhất mà tin tưởng, ở nơi cuối con đường kia, có thứ gọi là hy vọng.

Mà toàn bộ chúng ta, từ khi được sinh ra đã được tự do.

Bên trong Wall Maria, rõ ràng đã không còn nhân loại sinh sống, nhưng bọn khổng lồ cũng không rời đi, mà ở ngã tư đường chạy loạn. Có lẽ vì bọn chúng ngửi được bên trong bức tường tiếp theo, có mùi vị của “thức ăn”.

Giờ phút này bởi vì Trinh sát Binh đoàn mang đến hơi thở của người sống, bọn khổng lồ vốn đang cong cong vẹo vẹo mà đi đột nhiên tăng nhanh tốc độ, muốn bắt lấy binh lính đang dùng bộ cơ động 3D di chuyển qua lại giữa các tòa nhà.

Phòng ốc đã hư hại hơn phân nửa, vật dụng cùng gạch ngói vỡ chồng chất ở ngã tư đường, chỉ có một phần nóc nhà còn có thể làm chỗ đứng cho Trinh sát Binh đoàn.

Binh trưởng Levi không hề nhàn hạ, bởi vì hôm nay bọn khổng lồ dường như nhiều hơn hẳn mọi khi, cũng càng linh hoạt hơn. Hắn ẩn ẩn cảm giác được có chỗ nào đó không đúng, giống như là đã xảy ra chuyện gì. Nhíu mày quan sát bọn khổng lồ ghê tởm to nhỏ không đồng đều trước mắt, Levi nhớ đến thân ảnh thiếu niên nhìn thấy ngày hôm qua. Trong lòng hắn chợt lóe lên, dường như mơ hồ cảm thấy có điều gì đó liên quan, là một loại cảm thụ nói không nên lời, hay nên gọi là dự cảm? Hay là chính mình đối với thiếu niên kia thật sự để ý? Levi lắc mạnh đầu, cố gắng không để bản thân suy nghĩ vẩn vơ, một mực chuyên chú thực hiện động tác, bởi chỉ cần có một tia do dự, sẽ chôn vùi ở trong tay bọn khổng lồ.

Mà giờ phút này, thảm trạng trước mắt với những thứ hắn từng chứng kiến không hề khác biệt.

Năm năm trước, nơi đây là lãnh địa của loài người, thậm chí bây giờ vẫn còn có thể cảm nhận được hơi thở còn vương lại của những người từng sống ở đây, nhưng đã không còn bất kì cư dân nào tồn tại cả, thậm chí ngay cả thi thể cũng không còn, toàn bộ bọn họ, đều bị người khổng lồ ăn vào rồi ói ra, chồng chất cùng một chỗ, khô héo, ghê tởm ở ngã tư đường.

Những thứ này, đều đã từng là người, cho dù là ai cũng không mong đem hai cụm từ này gắn liền với nhau.

Thời điểm những người đó còn sống còn được vương quốc trao cho danh hiệu dũng sĩ, mặc kệ việc bọn họ cũng chỉ là nhân loại bình thường, căn bản không hề có năng lực chiến đấu với người khổng lồ, cũng không có dũng khí đối mặt với người khổng lồ, nguyên nhân ở tầng ngoài cùng, chẳng qua là vì nghèo hèn mà thôi.

Đồng dạng là người, lớn lên không có gì khác nhau, nhưng lại bị kẻ ở giai cấp cao hơn lấn át.

Khi những quý tộc sống sâu trong những bức tường bình yên mà nhàn nhã, những người bị vứt bỏ đều liều mạng bỏ chạy, phần lớn đều táng thân như thế, trong đó cũng không thiếu những đứa trẻ còn chưa trưởng thành. Một phần nhỏ may mắn dù có trốn được vào Wall Rose, nhưng cũng bởi vì vấn đề lương thực không đủ, mà bị bắt phải quay về địa ngục, bị xé rách, bị cắn nuốt, đây chính là một màn nhân sinh cuối cùng của bọn họ. Nhưng rốt cục những người còn sống sót cũng không có dư thừa khí lực để đồng cảm, bởi vì nỗi sợ hãi khắc sâu vào xương cốt đã làm cho bọn họ không có đêm nào ngủ yên.

Lần thứ hai chém đứt phần thịt nơi gáy của tên khổng lồ, Levi thay đổi phương hướng, liền nhìn thấy một cấp dưới của hắn không may bị người khổng lồ cắn lấy.

Người thanh niên kia biết mình sẽ chết, ngay cả cầu nguyện cũng không, chỉ dùng hết khí lực nguyền rủa con quái vật, “Các ngươi nhất định sẽ bị nhân loại tiêu diệt sạch sẽ!” Câu gào thét cùng cảnh tượng trước mắt liên hệ cùng một chỗ, có cảm giác tái nhợt lại vô lực.

Có lẽ tâm nguyện trước khi chết của cậu ta linh nghiệm, binh trưởng Levi một người một ngựa rất nhanh hướng bên này vọt tới, thẳng tắp mà bổ về phía sau gáy tên khổng lồ, tên khổng lồ bị chém lập tức ngã xuống, người thanh niên từ trên miệng nó cũng rớt xuống mặt đất.

Binh trưởng Levi thậm chí không có thời gian nhìn cậu ta, vội vàng ra lệnh với binh lính xung quanh, cho bọn họ qua bên kia tiếp tục xử lí, chính mình như trước một mình đối mặt với tên khổng lồ đang loạng choạng đi về phía bên này.

Rốt cục cũng có thể ngừng một lát, Levi đáp xuống mặt đất, người thanh niên nằm trên mặt đất khắp người đều là máu hướng hắn vươn cánh tay, trong mắt tất cả đều là không cam lòng, suy yếu mà mở miệng hỏi “Tôi. . . tôi. . .  đã hoàn thành. . . sứ mệnh của một người lính sao?”

Mặc dù đầy máu, Levi vẫn quỳ xuống, hơn nữa cầm lấy cái tay kia. Đã là giờ phút cuối cùng, hắn biết người thanh niên này muốn gì, cũng biết mình phải đáp ứng gì, chính là chứng minh sinh mệnh của người này không phải không hề giá trị.

Rõ ràng ngày thường rất lười nói, giờ phút này lại có thể rất nhanh mà sắp xếp lại câu chữ ý tứ, có lẽ vì hắn hiểu rất rõ, thời điểm nhân loại hi sinh khi chiến đấu với bọn khổng lồ, muốn nghe được câu gì nhất.

“Cậu đã làm rất tốt, về sau cũng sẽ vẫn tốt như vậy, bởi vì ý chí của cậu sẽ cho tôi sức mạnh, tôi hứa với cậu, nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ bọn khổng lồ.”

Nghiêm túc mà nói xong mỗi một chữ, Levi cũng không biết người thanh niên kia có nghe được hết lời của hắn hay không, nhưng biểu tình khi người kia nhắm mắt lại, an tĩnh như đang ngủ. Có lẽ đây là kết cục tốt nhất của người này, giống như dấu chấm câu kết thúc một quyển sách, sau đó lẳng lặng mà khép lại.

Cậu ta cứ như vậy rời đi, may mắn mà để lại một thi thể coi như đầy đủ, nếu như có thể vận chuyển trở về, vậy có thể cho người thân của cậu ta một công đạo.

Nhưng mà đáng tiếc, bọn họ không có khí lực dư thừa này. Ngay tại thời điểm Levi đứng dậy, Đoàn trưởng đã cưỡi ngựa lại đây, “Levi, rút quân.”

Mệnh lệnh này tới quá sớm, khác hẳn với mọi khi, Levi mơ hồ nghĩ tới điều gì đó, giống như cảm giác thoáng qua lúc nãy của hắn đã được nghiệm chứng, nhưng hắn vẫn đang để tâm đến sự hy sinh của đồng đội.

“Rút quân? Tôi còn chưa tới cực hạn. Cứ như vậy để cho cấp dưới của tôi chết vô ích sao?” Levi cau mày nhìn Đoàn trưởng trước mặt. Người đối diện sắc mặt ngưng trọng mà nói, bọn khổng lồ đã bắt đầu hướng về phía thành trấn phía Bắc, tường thành bên kia đã xảy ra chuyện giống như năm năm trước.

Vừa nghe xong cả người hắn liền ngây ngẩn, thảm kịch năm năm trước, chẳng lẽ hôm nay lại xảy ra? Bọn họ xoay người nhìn tường thành ở sau lưng, màu sắc bầu trời vẫn giống như trước kia, là màu xanh da trời trong suốt, nhưng mà ai có thể nói được cảnh tượng hiện giờ bên trong bức tường kia là như thế nào đây?

Xui xẻo chính là, hôm nay là ngày toàn bộ Trinh sát Binh đoàn ra ngoài tường thành điều tra, hiện tại liều chết chiến đấu với người khổng lồ bên trong tường cao kia, có lẽ chỉ có Binh đoàn Đồn trú canh giữ tường thành không hề có kinh nghiệm cùng những tân binh trẻ tuổi non nớt mới tốt nghiệp.

Levi lại lần thứ hai nhớ tới thiếu niên ngày hôm qua nhìn thấy trong đám đông, đôi mắt bởi vì khát vọng và chuyên chú mà trở nên đặc biệt sáng ngời, so với bất luận kẻ nào đều chấp nhất hơn, cố chấp, chính là ương ngạnh cùng yếu ớt đồng thời đan xen, có lẽ bởi vì thiếu niên kia tuổi còn rất trẻ, còn quá mức đơn thuần, nhưng cũng có thể là vì cậu đã trải qua rất nhiều, rất nhiều chuyện. Nếu tường bị phá, thân là tân binh ra chiến trường, thiếu niên kia có còn sống hay không?

Levi cúi đầu mắng một câu “Chết tiệt”, sau đó lập tức phóng lên tòa nhà phía trước, không để ý đến tiếng quát to của người đằng sau, dùng tốc độ cao nhất hướng tường thành phóng đi. Có lẽ đã không còn kịp nữa, mà cho dù còn sống, xác suất gặp lại cũng cực kỳ nhỏ bé, nhưng hắn không thể chờ được, cũng không rõ nguyên nhân gì làm cho mình không cách nào giữ được tỉnh táo, rõ ràng ngay cả tên của thiếu niên kia cũng không biết, nhưng hắn không muốn thấy đôi mắt kia trở nên ảm đạm đi.

“Eren!! Eren!!” Dường như có ai đó bên tai gọi cậu, gọi đến sắp khàn cả giọng, nhưng mà là thanh âm của ai? Vì cái gì liều mạng như vậy…

Mi mắt rất nặng, thật mệt, đây là nơi nào, mấy giờ rồi, mình đang làm gì, tại sao thân thể không động đậy được…

Eren hơi mở mắt ra, hình như bản thân đang cuộn mình trên ghế salon, gắt gao nắm chặt chăn, trước mắt là bóng dáng của mẹ và cha, ánh sáng ấm áp chiếu vào cậu có chút chói mắt. Nhưng có gì đó không đúng, hình ảnh yên lặng như nước kia cứ như trong một vở kịch câm, đây rõ ràng là gia đình bình yên của mình, vì cái gì lại có cảm giác hoài niệm như thế? Mikasa đâu rồi? Vừa rồi mình muốn làm gì nhỉ? Hình như quên mất một chuyện rất quan trọng rồi… Còn có, là ai đang gọi cậu?

Đầu óc rất nặng nề, rõ ràng tràn đầy nghi hoặc, nhưng lại không cách nào tự hỏi, cứ như vậy thiếp đi…

“Eren!! Cậu không phải đã nói cậu sẽ báo thù cho mẹ mình sao?!”

Thanh âm quen thuộc, khẩn cầu như sắp khóc, nhưng ở đây, hết thảy đều còn tồn tại mà, những thứ mình đã mất đi vẫn còn tồn tại, vì vậy không muốn rời đi nơi này. Eren lần thứ hai chậm rãi nhắm mắt lại.

“Có phải em đang trốn tránh?” Không có thanh âm, chỉ cảm giác mình nghe được một câu hỏi như vậy, cơn gió nóng ập tới, giấc mộng kia đang tiếp diễn, hay chỉ là tưởng tượng của chính mình? Đứng trên xác tên khổng lồ, chiếc áo choàng có huy hiệu Trinh sát Binh đoàn bay phấp phới, nam nhân kia xoay người về phía sau, hạ thấp đôi mắt, thẳng tắp mà nhìn về phía cậu. Trong mắt hắn không phải mong đợi, không phải khinh bỉ, không phải đồng tình, không phải chất vấn, mà chính là trầm tĩnh, tự nhiên mà nhìn chăm chú, giống như hiễu rõ hết mọi chuyện đã qua, bởi vì hiểu được, cho nên mới đặt câu hỏi.

Trốn tránh. . . Mình trốn tránh cái gì? Vì cái gì chính mình biết, người trước mắt, là binh trưởng Levi, vì cái gì chính mình giờ phút này lại khóc… Có chút trì độn tự hỏi, rồi đột nhiên giống như chạm đến thứ gì đó, nhiệt huyết dâng lên, từng đoạn ký ức cậu không hề muốn nhớ tới bắt đầu hiện ra, trong nháy mắt xoay vòng, cuối cùng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Không đúng! Không đúng! Mẹ chưa chết!

Muốn phủ nhận, lại phát giác chính mình không ngừng được nước mắt, muốn hét lên sợ hãi, lại như bị nghẹn ở yết hầu.

Đúng vậy, đã chết, đã chết… Mẹ của mình…

Lần thứ hai mở to mắt, màn kịch câm vẫn như cũ tiếp diễn, ánh sáng ấm áp, người thân ấm áp, nhưng hết thảy đều là bối cảnh được sắp đặt, toàn bộ những thứ này, là những thứ cậu muốn đoạt lại, chúng chẳng qua được lưu giữ  trong trí nhớ của bản thân cậu, vĩnh viễn không có khả năng trở về. Eren đứng lên, nhìn không gian giả dối này, sau đó xoay người, liền nhìn thấy Armin đang đứng ngoài cửa sổ khóc to.

“Eren! Nói cho tớ biết, rõ ràng từng bước ở thế giới bên ngoài đều là địa ngục, tại sao cậu còn muốn đi ra bên ngoài?”

Tại sao?! Đó rõ ràng là một đạo lý thuần túy mà đơn giản.

“Bởi vì tớ được sinh ra trên thế giới này!” Eren lớn tiếng trả lời y. Không cần câu chữ dài dòng, chỉ vậy là đủ rồi.

Không phải là đại nghĩa gì lớn lao, cũng không phải là lý do gì phức tạp, khát vọng nhìn thấy thế giới bên kia bức tường thành, khát vọng tự do, khát vọng có thể yêu cùng được yêu, cũng chỉ xuất phát từ bản năng muốn sống sót. Cho dù bị giẫm đạp, bị giày vò, cũng không cách nào hủy diệt được phần nhiệt huyết đã đem linh hồn thiêu đốt thành tro bụi này.

Người khổng lồ vốn không khống chế được mà ngồi dưới đất, một lần nữa đứng lên, nâng lên khối đá to, từng bước một mà đi về phía trước.

Xuyên thấu qua đôi mắt của người khổng lồ, Eren nhìn đến những con người nhỏ bé trên mặt đất, vì để cho cậu có thể thuận lợi đi tới mà không ngừng hy sinh.

Vì cái gì nhân loại yếu ớt như vậy, sợ hãi khi không thể không đối mặt như vậy, nhưng lại không ngừng đấu tranh mà tiếp tục chiến đấu? Bởi vì mỗi một người trong số chúng ta, từ khi sinh ra, đã là tự do, cho dù là cái chết, cũng không thể ngăn cản được.

Rất mệt, rất nặng, nhưng không thể ngừng lại, cậu phải chiến đấu, tại nơi địa ngục tuyệt vọng này, cậu đã trở thành hy vọng của mọi người, cứ như vậy đem toàn bộ gánh nặng, đeo lên trên lưng, cho đến khi chết đi.

Ở lỗ thủng nơi vách tường kia, theo khe hở, Eren dường như nhìn thấy gì đó, một thân ảnh đang lấy tốc độ rất nhanh tiến đến nơi này, chỉ có một, một người một ngựa, nhưng đã không còn thời gian để cậu tự hỏi đó là ai, là ai có thể một mình trở về từ nơi tràn ngập bọn người khổng lồ bên ngoài bức tường. Sau khi Eren điều khiển thân thể to lớn hoàn thành động tác cuối cùng, ý thức lập tức lâm vào mê man, cậu đã dùng hết toàn lực.

Người khổng lồ lần thứ hai hóa thành hư vô, Armin ở trong làn hơi nước nóng rát tiếp được Eren, nhưng mà hai tên khổng lồ lập tức chặn ở trước mặt Armin cùng Eren, che kín bầu trời, xác minh bọn họ nhỏ bé đến thế nào.

Armin mở to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn lên, không được, không thể để cho Eren chết ở chỗ này, muốn chạy trốn! Nhất định phải trốn! Nhưng đến tột cùng có thể trốn đi nơi nào khi ngay cả thân thể cũng không thể động đậy? Y chỉ có thể cứng còng mà ôm lấy Eren, nghe tiếng hét đến khàn cả giọng của Mikasa, thậm chí đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Từ trong làn hơi nước còn chưa kịp tiêu tán, đột nhiên một thân ảnh nhẹ nhàng từ trên tường thành lao đến, khi độ cao giảm xuống cũng sạch sẽ lưu loát mà hoàn thành hai lần chém, chuẩn xác mà tàn nhẫn, hai tên khổng lồ lập tức ngã xuống, bắt đầu biến mất. Thời điểm Armin vẫn còn sững sờ, người kia đã đáp xuống mặt đất, tấm áo choàng bị gió thổi cũng hạ xuống, lộ ra huy hiệu Trinh sát Binh đoàn bị vết máu mơ hồ che khuất, người kia đứng ở trước mặt bọn họ, liếc mắt nhìn trường đao dính máu của mình, thấp giọng mắng “Bẩn muốn chết”, sau đó thong dong mà thu hồi đao lại, quay đầu nhìn về phía Armin đang ngơ ngẩn cùng Eren mất đi ý thức trong lòng ngực y, động tác cũng khác hẳn với vẻ tàn bạo vừa nãy, ánh mắt của hắn dù để lộ ra một tia không vui, nhưng vẫn làm cho người khác cảm thấy an tâm cùng bình tĩnh. “Tiểu quỷ, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì.”

Dại ra vài giây, Armin mới ý thức được, nam nhân trước mắt chính là người bọn họ đã từng thấy qua, Binh trưởng Levi trong lời đồn.

Rõ ràng trong nháy mắt khi vượt qua tường thành, người kia đã có đủ tầm nhìn và tài năng để nhìn thấy kẻ thù, cũng biết đứng ở trên tường thành sẽ an toàn hơn, nhưng hắn không hề dừng lại, trực tiếp vượt qua tường cao, vừa rơi xuống đất vừa chém giết, quả thực là một cách làm vô cùng tùy hứng, không quy củ. Armin trong lúc nhất thời chỉ có thể nhìn Levi, không nói nên lời.

“Có nghe thấy không? Điếc?” Binh trưởng Levi xoay người, hướng bọn họ đi tới.

Eren mơ mơ hồ hồ nghe thấy gì đó, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, ý thức của cậu đang ở trong một giấc mộng kỳ quái mà giãy dụa.

Nếu nhắm mắt lại, thế giới này chính là một mảnh tối tăm.

Nhưng mà tôi vẫn như trước có thể cảm nhận được ngài, bởi vì đó là trái tim của tôi, không có nó tôi sẽ chết đi, nhưng tôi đã hiến dâng nó, cho ngài, cấp toàn bộ cho người nó cần, sau đó vui vẻ mà cầu nguyện rằng sẽ không xa nhau, sẽ không chia lìa, mà cùng nhau sống sót. Thẳng cho đến một ngày không xa, ngày mà thế giới không có thần linh này tiêu diệt sạch sẽ bọn khổng lồ, chúng ta sẽ tay trong tay.

Bài này đã được đăng trong Khác. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.

2 Responses to [Đồng nhân Attack on Titan] Ràng buộc – chương 3

  1. Pingback: [Đồng nhân Attack on Titan][LeviEren] RÀNG BUỘC | Levi x Eren FC Vietnam

  2. cố lên, chờ mong chương tiếp theo

    Thích

Bình luận về bài viết này